Cách đây rất lâu, tại chân núi Hy Mã Lạp Sơn, có một vương quốc nhỏ
gọi là Vương quốc Ca Tỳ La Vệ. Ở đây, có vị vua Tịnh Phạn thuộc họ Thích Ca, nổi tiếng về đức hạnh và
tài trí, cai quản thống trị. Kinh đô của ngài rất đẹp, đông đúc dân cư và nhiều
khu mua bán, ở đó có nhiều người
tốt bụng, khôi ngô tuấn tú và mắt
sáng. Những người phụ nữ kiều diễm đi trên đường với những nữ trang lấp lánh.
Đường phố tấp nập người qua lại, quý tộc đi xe ngựa, thương nhân cưỡi voi và
nông dân đi bộ. Trẻ em chơi đùa và dân làng đang tắm dọc 2 bên bờ sông tràn ngập
ánh nắng. Thành phố được bao bọc bởi những vườn cây rộng lớn với nhiều hoa, muôn
thú và ao hồ mát mẻ. Những chiến binh dũng cảm đang trên ngựa bảo vệ nhà vua.
Nhà vua có người vợ tên
là Ma Da, xinh đẹp, tốt bụng và yêu quý mọi người.
Nhà Vua và hoàng hậu rất hạnh phúc, ngoại trừ một điều. Họ chưa có con.
Vào một đêm trăng tròn, Hoàng hậu Ma Da mơ thấy một con voi trắng với
sáu ngà. Những vị thông thái tiên đoán rằng ― Hoàng hậu sẽ sinh hạ một thái tử
tài đức song toàn.
Mọi người trong cung điện chúc mừng khi nghe tin hoàng hậu sẽ sanh hạ
thái tử.
Hoàng hậu Ma Da trở về nhà cha mẹ của mình, chuẩn bị sanh nở theo
phong tục Ấn Độ. Nhà vua ra lệnh dọn dẹp, trang trí hoa và băng rôn dọc đường.
Khi đoàn tùy tùng đến vườn Lâm Tỳ Ni, hoàng hậu nói, ― Chúng ta dừng
chân và nghỉ ngơi đêm nay trong vườn cây sum suê kia. Bấy giờ là tháng Năm. Những
bông hoa trong vườn nở rộ, tỏa mùi hương thơm ngát. Nhưng con chim líu lo vang
lừng, những con bướm dập dìu dọc lối đi của hoàng hậu và đoàn tùy tùng. Ánh
sáng ban ngày bắt đầu lui dần, Mặt trăng sáng vằng vặc đang cao dần trên ngọn
cây.
Hoàng hậu dừng chân dưới cây Sa La. Hoàng hậu với tay hái bông hoa.
Ngay lúc đó, một bé trai khôi ngô, được sanh hạ từ hoàng hậu. Thân thể của bé
trai phát ánh sáng chói lòa và khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, với nhiều vẻ đẹp. Bầu
trời tràn ngập hương thơm và những âm thanh thần tiên. Mọi người ai cũng vui mừng
lúc thái tử được sanh hạ. Những con hươu và muôn thú trong vườn, ý thức về sự
kiện đặc biệt đã đến và ngắm nhìn thái tử.
Mọi người ngạc nhiên, khi thái tử cất tiếng nói ― “Ta là người cao
quý nhất thế giới. Ta là người thông thái nhất thế giới. Đây là lần sinh cuối
cùng của ta”. Rồi thái tử mỉm cười và đi bảy bước chân. Hoa sen nở dưới chân
khi thải tử đi qua.
Lúc đoàn tùy tùng về đến cung điện. Nhà vua nhìn thấy con mình và
nói, ― Ta rất vui sướng. Hãy để cho mọi người vui sướng với ta.
Trên đỉnh núi cao hiểm trở, có một người tên là A Tư Ðà sinh sống,
nguời này rất thông thái có thể đoán trước tương lai. Một ngày kia, ông ấy nhìn
thấy hào quang tỏa sáng rực rỡ mọi nơi và biết rằng có thể thái tử đã sinh
thành. Ông ấy xuống núi đi đến cung điện, và chúc mừng nhà vua về sự ra đời của
thái tử thiên tài.
― Xin chúc mừng nhà vua và hoàng hậu, đã sinh hạ được cháu bé tài giỏi,
A Tư Đà nói với vẻ vui mừng. Rồi bất chợt ông ấy thở dài, chảy nước mắt.
Nhà vua lo sợ hỏi, ― Liệu sẽ có điều không may với cháu bé?
A Tư Đà trả lời, ―Thần không thấy điều gì có thể làm tổn thương cháu
bé. Cháu bé này được sinh ra để mang lại hạnh phúc cho thế giới. Cháu bé sẽ trở
thành thủ lĩnh của mọi người. Thần khóc bởi hạnh phúc, vì cháu được sinh ra
trên mảnh đất của chúng ta. Nhiều điều kì diệu sẽ xảy ra. Thần khóc bởi vì thần
chết sớm và không kịp được học hỏi từ người.
Cậu bé này sẽ ngự trị khắp thế giới và trở thành Đức Phật. Tên cậu
bé nên đặt là Tất Đạt Đa, có nghĩa là điều ước được thỏa mãn. Vị thông thái
không nói gì thêm, ông lui về hang động của mình trên đỉnh núi tuyết phủ. Đức
vua và hoàng hậu rất lo lắng khi nghe điều này, vì sợ rằng thái tử sẽ đi tu như
lời tiên đoán, và không nối ngôi để trị vì thiên hạ trong tương lai.
(Trích: Những mẫu chuyện Phật giáo dành cho thiếu nhi - tập 2 - Đức Kiên)