Ngày xưa, khi vua Brahmadatta trị vì ở
Ba-la-nại, Bồ-tát được sinh làm Sakka Thiên chủ. Thời ấy có một tà thuật sư
dùng phép thuật, nửa đêm đột nhập vào cung, xâm phạm tiết hạnh của hoàng hậu ở
Ba-la-nại. Các cung nữ của bà đều biết chuyện này. Chính hoàng hậu đến yết kiến
vua và trình:
- Tâu Chúa thượng, có kẻ lạ mặt đột nhập cung
thất và xúc phạm thần thiếp.
- Thế hoàng hậu có thể làm một dấu hiệu nào
đó lên kẻ ấy chăng?
- Tâu vâng, thiếp có thể.
Do đó bà bảo lấy chén son đỏ thắm, khi kẻ ấy
đến nửa đêm và ra đi sau cuộc truy hoan, bà hoàng liền in năm dấu ngón tay bà
vào lưng y và sáng hôm sau trình vua. Ngài ra lệnh đám vệ sĩ đi tìm khắp nơi
mang về kẻ nào có dấu son đỏ trên lưng.
Bấy giờ, sau khi phạm tà hạnh ban đêm, tà
thuật sư đứng giữa ban ngày ở nghĩa địa thờ phụng mặt trời, quân nhà vua thấy
được, bao vây y, song y tưởng rằng hành động của y đã bị mọi người phát giác,
liền dùng tà thuật bay lên không. Vua hỏi đám vệ sĩ sau khi chứng kiến việc ấy
trở về:
- Các ngươi thấy y chăng?
- Tâu Chúa thượng, chúng thần có thấy.
- Y là ai?
- Tâu Chúa thượng, một đạo sĩ.
Sau khi phạm tà hạnh ban đêm, y giả dạng làm
đạo sĩ ban ngày. Vua nghĩ thầm: "Những kẻ này ban ngày đi quanh quẩn trong
chiếc y khổ hạnh, còn ban đêm lại phạm tà dục".
Do đó vua đâm ra phẫn nộ với các đạo sĩ và
chấp thủ tà kiến liền truyền công bố khắp kinh thành bằng trống lệnh rằng mọi
đạo sĩ đều phải rời vương quốc, và sẽ bị quân sĩ trừng phạt nếu bị bắt gặp bất
kỳ ở đâu.
Mọi đạo sĩ khổ hạnh đều chạy trốn khỏi vương
quốc Kàsi rộng ba trăm dặm và đến trú ở các kinh thành khác. Do đó không có
Sa-môn hay Bà-la-môn chân chánh nào thuyết Pháp cho dân chúng Kàsi, và vì không
nghe được Chánh Pháp, họ trở nên tàn bạo, ghét bỏ bố thí và trì giới, phần lớn
phải tái sinh vào đọa xứ lúc mạng chung và không được sinh thiên.
Sakka Thiên chủ không thấy một vị Thiên tử
mới nào xuất hiện, liền xem xét lý do gì và thấy chính vì việc tống xuất các
Sa-môn, Bà-la-môn ra khỏi vương quốc do vua Ba-la-nại chấp thủ tà kiến trong
lúc phẫn nộ vị tà sư. Sau đó ngài suy nghĩ: "Trừ ta không ai có thể phá
hủy tà kiến này của vua. Ta muốn cứu giúp vua và thần dân của nước này".
Vì vậy ngài đến gặp các Ðộc Giác Phật tại
động Nandamùla và bảo:
- Này các Tôn giả, hãy cho ta một vị Ðộc Giác
Phật, ta muốn đi cảm hóa quốc độ Kàsi vào đạo.
Ngài mời một vị Trưởng lão trong các vị ấy ra
đi. Khi ngài đã cầm y bát của vị ấy, Thiên chủ Sakka mời vị ấy đi trước, ngài
theo sau với dáng điệu cung kính đảnh lễ vị Ðộc Giáo Phật, ngài biến mình thành
một Sa-môn trẻ tuổi, tươi đẹp đi ba vòng quanh thành phố từ đầu đến cuối, rồi
đến trước cổng hoàng cung, ngài đứng trên không. Quân canh đến trình với vua:
- Tâu Hoàng thượng, có một Sa-môn trẻ đầy hảo
tướng cùng với một Sa-môn Trưởng lão đang đứng trên không trung tại hoàng môn.
Vua từ bảo tọa đi ra và đứng ở lầu thượng
hỏi:
- Này đạo sĩ trẻ, tại sao ông tuấn tú như vậy
lại cung kính cầm y bát cho một Sa-môn dị tướng thế kia?
Rồi vua ngâm vần kệ đầu nói chuyện với ngài:
Dung mạo thanh cao, lại cúi đầu,
Sau người dị tướng, bước theo hầu,
Người này hơn, kém, hay bình đẳng,
Xin nói tánh danh, trẫm thỉnh cầu.
Thiên chủ đáp:
- Tâu Ðại vương, các Sa-môn ở địa vị của bậc
Ðạo Sư, vậy nếu ta nêu danh tánh ngài thì thất lễ, nhưng ta sẽ nói cho Ðại
vương biết tên ta.
Rồi ngài ngâm vần kệ thứ hai:
Chư Thiên không nói họ cùng tên
Của thiện nhân toàn hảo, Thánh hiền,
Riêng chỉ phần ta nêu tước hiệu
Sak-ka Thiên chủ của chư Thiên.
Vua nghe vậy, liền ngâm vần kệ thứ ba hỏi
phước đức gì trong sự tôn sùng Ðạo Sư:
Người kính yêu hiền Thánh vẹn toàn
Sau ngài, tiến bước dáng nghiêm trang,
Phần gì thừa hưởng, này Thiên chủ,
Phước đức đời sau sẽ phát ban?
Thiên chủ đáp lại vần kệ thứ tư:
Người kính yêu hiền Thánh vẹn toàn,
Sau ngài, cất bước dáng nghiêm trang,
Tiếng khen trần thế nay thừa hưởng,
Thiên giới đời sau lúc mạng chung.
Vua nghe lời Thiên chủ liền dứt bỏ mọi tà
kiến và hoan hỷ ngâm vần kệ thứ năm:
Mặt trời số phận chiếu hôm nay,
Mắt trẫm nhìn Thiên chủ hiển bày
Bậc Thánh xuất trần, này Ðế Thích,
Trẫm làm thiện sự kể từ rày.
Sakka Thiên chủ nghe vua tán thán vị Ðạo sĩ
của ngài, liền ngâm vần kệ thứ sáu:
Chân chánh thay sùng bái Thánh nhân,
Tâm tư hướng đến trí cao thâm,
Giờ đây long nhãn đã chiêm ngưỡng
Thiên chủ Sak-ka với Thánh nhân,
Mong ước từ nay nhiều phước nghiệp
Sẽ là phận sự của minh quân.
Nghe vầy, vua ngâm vần kệ cuối cùng:
Tư tưởng mang đầy đủ phước ân,
Từ nay lòng dạ trẫm ly sân,
Lắng tai nghe ngoại nhân cầu thỉnh,
Trẫm nhận lời khuyên nhủ chánh chân,
Trẫm sẽ diệt tan lòng ngã mạn,
Phụng thờ Thiên chủ, dạ tôn sùng.
Sau khi nói xong, vua từ thượng lầu bước
xuống, đảnh lễ vị Ðộc Giáo Phật và đứng một bên. Vị Ðộc Giác Phật ngồi bắt chéo
chân trên không và nói:
- Thưa Ðại vương, tà thuật sư không phải là
đạo sĩ. Từ rày phải nhận thức người đời không phải toàn giả dối, còn có các
Sa-môn Bà-la-môn chân thiện, do vậy hãy bố thí, tuân thủ Giới luật và hành trì
các ngày trai giới (Bố-tát).
Ngài thuyết Pháp cho vua như vậy, còn Sakka
Thiên chủ cũng dùng thần lực đứng trên không thuyết Pháp cho quần chúng: “Từ
nay về sau, hãy nhiệt tâm tinh cần”.
Ngài truyền ban hồi trống ra lệnh khắp kinh
thành cho các Sa-môn, Bà-la-môn đã đi trốn phải hồi hương. Sau đó cả hai vị trở
về cõi của mình. Còn vua tuân thủ lời dạy và thực hành các thiện nghiệp.
Khi Pháp thoại chấm dứt, bậc Ðạo Sư tuyên
thuyết các Sự Thật và nhận diện Tiền thân: Thời ấy, vị Ðộc Giác Phật đắc
Niết-bàn, vua là Ànanda và Ta chính là Sakka Thiên chủ.
Bài học: Làm vua cần sáng suốt và phân
biệt được đúng sai, tránh quy chụp vội vàng, quơ đũa cả nắm. Nhà vua trong
chuyện trên, vì tức giận vị tà thuật sư mà ra lệnh đuổi hết những người tu hành
ra khỏi đất nước, đó là việc làm sai lầm. Vì không còn người tu hành, nên đạo
lý không được mở mang, dân chúng phạm nhiều tội ác, không biết làm lành, cả
nước thống khổ. Nhờ Sakka thiên chủ thị hiện thần thông để giúp vua thấy được
sai lầm của mình, hủy bỏ các điều luật vô lý và quay về sống với chánh pháp. Từ
đó, các tu sĩ trở lại, khuyến hóa dân chúng làm lành, lánh dữ, muôn dân được an
lạc, thái bình.
(Nguồn: Những mẩu chuyện Phật giáo dành cho thiếu nhi - tập 3)