Lâu lâu đọc lại bài này của cụ Phan Chu Trinh, chợt thấy nhiều cảm xúc. Sự nghiệp cách mạng của cụ tuy không thành, nhưng lý tưởng "Nâng dân trí, chấn dân khí" của cụ thì vẫn sáng mãi. Ngày nay, nước nhà đã hòa bình, thống nhất được 35 năm, liệu hoài bão đó của cụ đã được con cháu thực hiện chưa? Hay ta vẫn mãi nghe câu "dân trí ta còn thấp", hoặc mãi chấp nhận cảnh "sĩ khí rụt rè - gà phải cáo" như cách đây cả thế kỷ?
CHÍ THÀNH THÔNG THÁNH
Thế sự hồi đầu dĩ nhất không, Giang sơn vô lệ khấp anh hùng. Vạn dân nô lệ cường quyền hạ, Bát cổ văn chương tuý mộng trung. Trường thử bách niên cam thoá mạ, Bất tri hà nhật xuất lao lung? Chư quân vị tất vô tâm huyết, Thỉnh hướng tư văn khan nhất thông.
(PHAN CHU TRINH)
LÒNG THÀNH TRỜI HIỂU
Việc đời nhìn lại – có mà không, Nước non cạn lệ khóc anh hùng. Bạo quyền, cam chịu bao người mãi Văn chương, còn đắm giấc mộng cùn. Nếu chịu trăm năm người mắng chửi, Ngày nào thoát khỏi cảnh lao lung? Mọi người đâu phải không tâm huyết, Đọc thơ – chia sẻ nỗi niềm chung!