Gia Tài Của Mẹ
Ba mẹ nào cũng từng thao thức làm sao để lại một
cái gì cho con cái. Thông thường, đa số bậc cha mẹ
muốn để lại một gia tài đồ sộ, nhiều nhà cửa, lắm ruộng
đất và tiền bạc cho con cái. Họ không muốn con cái
phải lâm vào tình trạng nghèo khổ, thiếu thốn trong
tương lai. Bởi vậy, suốt một đời, ba mẹ chịu cực, chịu
khổ lam lũ làm việc. Miễn sao xây dựng nên một cơ
ngơi càng to lớn, càng nhiều tiền bạc trong ngân hàng
càng tốt. Có lúc cũng vì con cái mà ba mẹ phải làm
những nghề nghiệp không được lương thiện. Vậy, ta
mới biết được tấm lòng hy sinh, thương yêu vô bờ bến
của ba mẹ dành cho con cái.
Sau khi ba mẹ mất, đa số của cải không phải do
các con làm ra bằng mồ hôi, nước mắt thì chúng tiêu
xài thoải mái. Những đứa con nhà giàu thường nhác
học, ỷ lại, tiêu tiền như nước, không thể chịu nổi cực
khổ. Đã có nhiều trường hợp, con nhà giàu đi theo con đường chơi bời, trụy lạc.Vì vậy, dù của cải lớn cách
mấy, cuối cùng các con cũng tiêu sạch hết trong một
đời.
Cũng có các bậc cha mẹ không muốn để lại gia tài
vật chất, mà muốn để lại cho con cháu phúc đức của
mình. Họ thường nói: “Tôi sống là để phúc cho con
cháu.” Những bậc cha mẹ này cố gắng sống đời lương
thiện, làm phúc, tạo đức bằng cách giúp đỡ người
nghèo, kẻ neo đơn, người bệnh tật, chăm nuôi trẻ mồ
côi. Họ không phải là những người giàu có, nhưng có
miếng ăn nào thì họ đều chia sẻ với những kẻ thiếu
thốn, người bất hạnh. Họ ăn ở với nhau có tình có
nghĩa. Bởi sẵn tấm lòng thương người, vợ biết lắng
nghe chồng, chồng biết nâng đỡ cho vợ. Vợ chồng biết
chấp nhận lỗi lầm của nhau. Mỗi khi chồng nóng giận
lớn tiếng, thì vợ giữ im lặng. Mỗi khi vợ cằn nhằn thì
chồng giữ nét bình tĩnh, vui vẻ. Vợ chồng để thật nhiều
thì giờ chăm sóc, tâm tình, hướng dẫn cho con cái như
tâm tình với những người bạn. Tình thương trong họ
quá lớn, cho nên nó ảnh hưởng tới đời sống con cái.
Sống gần ba mẹ, các con cảm nhận được tấm lòng độ
lượng, thương người của ba mẹ, cái hạnh phúc của ba
mẹ, sự bình tĩnh trong lúc hướng dẫn các con, vì vậy các con tự động biết thương người nghèo khổ và học
những đức tính tốt kia của ba mẹ.
Một bên để lại tài sản vật chất, tiền bạc đồ sộ. Một
bên để lại tình thương đối với người nghèo khổ, để lại
hạnh phúc của chính ba mẹ, để lại những kỷ niệm trong
những lúc chăm sóc, dạy dỗ, thương yêu các con. Tất
cả đều là phát xuất từ tình thương bao la của ba mẹ.
Nhưng, các bậc ba mẹ thử đặt lại câu hỏi: “Gia tài nào
của ba mẹ là quí báu hơn? Món quà nào cho con từ ba
mẹ là quan trọng hơn?”
Nếu ba mẹ để lại vừa một gia tài vật chất to lớn,
vừa trao truyền lại tình thương với những giá trị tinh
thần, thì phúc đức cho con cái biết mấy! Tiền bạc vật
chất cũng cần thiết trong đời sống, nhưng con cái có
thể tự xây dựng nên bằng hai bàn tay làm lụng của
chúng. Nhưng tình thương, hạnh phúc gia đình không
thể đi làm lụng ở các xưởng hãng mà có được. Tình
thường phát xuất từ con tim của ba mẹ, hạnh phúc gia
đình biểu lộ trong đời sống bằng lời nói, hành động và
tư duy của ba mẹ và con cái. Trái tim ba mẹ rung động
như thế nào, thì các con đều cảm nhận như thế. Ba mẹ
thương người thì con cái cũng thương người. Ba mẹ keo kiệt thì con cái cũng keo kiệt. Ba mẹ nóng giận thì
con cái cũng nóng giận. Ba mẹ thương nhau thì con cái
cũng thương nhau. Ba mẹ cãi vã, làm khổ nhau thì lớn
lên lập gia đình con cái cũng hành xử như thế.
Tóm lại, sự sống của ba mẹ sẽ được tiếp nối nơi
sự sống của con cái. Đó là gia tài của mẹ để lại cho
con. Tất cả đời sống vật chất tuy cần thiết, nhưng
không có nghĩa lý gì nữa, sau khi ba mẹ nằm xuống
trong lòng đất. Chỉ còn lại tình thương yêu trong tâm
hồn của con cái sẽ tiếp nối từ thế hệ này qua thế hệ
khác.
(Nguồn: trích trong Món Quà Nào Cho Con - Chân Pháp Đăng)