BẢO VỆ CUỘC SỐNG MUÔN LOÀI
Một sáng tiết xuân ấm áp, Thái tử Tất Đạt Đa thơ
thẩn dạo chơi trứơc sân rồng, ngắm nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, Thái tử
cảm thấy như còn một điều gì đó mình chưa hoàn thành, Thái tử hình dung ra bóng
dáng người mẹ khả kính mà Ngài chưa một
lần gặp mặt. Hoàng Hậu, mẹ của Thái tử hiện giờ ở đâu ? Làm sao để gặp được Người
? Không biết bao nhiêu lần Thái tử đứng trước ảnh mẹ hiền cầu nguyện để được gặp
mẹ trong mơ, để nói với người nổi niềm biết ơn của người con hiếu thảo.
Bỗng nhiên một chú chim Phượng Hoàng từ
đâu bay vụt đến rồi sa xuống trước cung điện của Thái tử, thì ra chim Phượng đã
bị trúng một mũi tên của ai đó xuyên qua
cánh, những giọt máu hồng rơi rớt trên thảm cỏ… Thái tử nâng chim lên, gỡ mũi
tên ra mà cảm thất đau xót như chính mình bị trúng tên. Người mang chim Phượng
vào đích thân lấy thuốc rịt vết thương cho chim và đặt nó nằm vào chiếc lồng
son êm ả, rồi nói với nó như với một chúng sinh hiểu được tiếng người :
- Nằm yên nhé, chú Phượng hoàng bé bỏng. Tại sao ngươi bay đến chốn nầy làm
chi cho con người có dịp sát hại ngươi ? Thôi, hảy ở lại đây ít hôm cho vết
thương lành hẳn rồi ta sẽ thả ngươi trở lại rừng xanh xum họp với bạn bè đồng
loại của ngươi… Bên ngoài, có tiếng ai đấy đang yêu cầu Thái tử trả lại chim
Phượng của họ đã bắn hạ được. Thì ra chim Phượng do chính vị Vương tử ấy bắn
trúng. Thái tử ôn tồn bảo với vị Vương tử :
- Chim Phượng của Ngài là chim Phượng
đã chết do trúng tên của Ngài bắn hạ, còn chim Phượng đang nằm trong lồng son
kia hãy còn sống, vậy thì nó phải thuộc quyền của người nào đã cứu mạng nó chứ.
- Thế là Thái tử nhất định không trả lại
chim Phượng cho vị Vương tử kia. Sự việc nhỏ nhoi ấy cũng được đem ra xử trước
mặt Đức vua vì không ai chịu nhường ai. Cả Hoàng gia đều đồng ý với lý luận của
Thái tử và cho rằng chỉ có người đem lại sự sống cho chim Phượng mới được quyền
giữ nó mà thôi. Một tuần sau, cánh chim lành lặn, chú chim Phượng Hoàng quyến
luyến không muốn trở lại rừng xanh tuy Thái tử luôn rộng mở cửa lồng để cho nó
bay về tổ ấm. Thái tử phải mang chim ra tận bìa rừng và âu yếm nói với nó:
- Hỡi chim Phượng, nay người đã bình
phục như xưa, tại sao ngươi còn quyến luyến chi cảnh lồng son không có tự do ?
Nếu không có ta thì làm sao ngươi còn dịp trở về xum họp với đồng loại của
ngươi nữa ? Hãy trở về chốn rừng xanh, non cao là nơi ngươi được tự do bay lượn
giữa mây ngàn, gió núi, đừng luyến tiếc chi chốn thị thành đầy cạm bẫy của con
người nầy. Thôi, ngươi hãy đi đi…
- Thái tử đặt
chim Phượng lên một cành cây cao. Nó vụt bay lên rồi vòng xuống mấy lần như
không muốn rời Thái tử, như tỏ ý từ biệt Ngài trước khi tung cánh vút lên trời
xanh rồi mất hút sau dãy núi xa xa…
(Trích Những mẫu chuyện Phật giáo dành cho Thiếu nhi)