VẬN HỘI SẼ HÉ MỞ Ở NHỮNG NƠI PHÁT HUY ĐƯỢC CHÍ KHÍ CỦA MÌNH
Cả ngàn năm qua, chính phủ nắm
trong tay mọi quyền hành trên khắp đất nước. Từ quân đội, học thuật, công
thương nghiệp cho tới cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, không
cái gì mà chính phủ không nhúng tay vào. Nhân dân chỉ còn biết nhắm mắt tuân
theo các chỉ thị của chính phủ. Đất nước ta giống như tài sản riêng của chính
phủ, còn nhân dân chẳng khác nào như những người ăn nhờ ở đậu vậy. Đất nước ta
như quần đảo không người ở. Nhân dân ta mang tư tưởng như những kẻ ăn nhờ ở đậu
trên mảnh đất này. Và thế thì quốc gia cũng chỉ như cái nhà trọ, để người dân tạm
dừng chân trong cuộc đời họ mà thôi. Vì thế, đối với người dân, vận mệnh quốc
gia không dính dáng gì đến mình cả, không phải là nơi để phát huy chí khí. Tư
tưởng này bao trùm khắp mọi miền đất nước.
Trên thế gian này, mọi sự vật nếu không tiến bộ ắt sẽ thụt lùi. Còn nếu nỗ lực
thì không thể thụt lùi mà chắc chắn sẽ tiến về phía trước. Chẳng có sự vật nào
lại không lùi không tiến mà chỉ dậm chân tại chỗ cả.
Nhìn vào xã hội nước ta hiện nay, tôi có cảm tưởng như hình thái văn minh
đang tiến lên, nhưng "phần hồn" của văn minh thì ngày càng suy giảm.
Tôi muốn nói với các bạn thế này: Ngày xưa, dưới thời phong kiến Mạc phủ, chính
quyền chỉ dùng sức mạnh cai trị dân. Nhân dân do yếu thế nên chỉ còn có cách là
ngoan ngoãn phục tùng chính quyền, nhưng trong bụng thì không phục chút nào cả.
Họ sợ sức mạnh của chính quyền nên phải theo, và bề ngoài phải tỏ ra phục tùng.
Hiện nay, chính phủ Minh Trị không những có sức mạnh mà còn có trí tuệ nữa.
Chính phủ Minh Trị đang đảm đương, xử lý mọi vấn đề bằng sự mẫn cảm, hết sức
nhanh nhạy.
Chưa đầy 10 năm sau khi lên nắm quyền, chính phủ đã cải cách toàn bộ hệ thống
giáo dục, quân đội, xây dựng hệ thống đường sắt, thành lập mạng lưới bưu điện,
điện tín, xây dựng những công trình kiến trúc bằng đá, xây dựng hệ thống cầu cống
bằng sắt thép... Tính quyết đoán, năng lực hành động và những kết quả đạt được
của chính phủ thu hút sự quan tâm chú ý của dân chúng.
Nhưng trường học là trường học của chính phủ, quân đội là quân đội của chính
phủ. Đường sắt, bưu điện, điện tín, công trình kiến trúc bằng đá, cầu cống bằng
sắt thép cũng như vậy. Tất cả đều của chính phủ.
Người dân suy nghĩ về những việc trên như thế nào? Và dân chúng nói với nhau
ra sao? Họ bảo rằng: "Chính phủ hiện nay vừa có sức mạnh vừa có đầu óc,
nên chẳng ai có thể đọ nổi. Chính phủ ở trên cao trị quốc, mọi thứ đã có chính
phủ lo nghĩ và làm cho rồi. Còn chúng ta là loại dân đen ở dưới, cứ có cái ăn để
sống là được. Việc nước là chuyện đại sự, là việc của "các quan
trên", chứ đâu phải là việc của lũ dân đen mình mà lo."
Nhưng tôi xin phân tích thế này: chính quyền phong kiến Mạc phủ trước đây,
chỉ biết dùng quyền lực để cai trị, còn chính phủ Minh Trị hiện nay, dùng cả sức
và trí để cai trị. Chính quyền cũ không biết thủ thuật để cai trị dân, còn
chính phủ mới bây giờ thì ngược lại. Chính quyền cũ dùng mọi cách làm tê liệt,
làm rã rời sức dân, chà đạp tới tận chân tơ kẻ tóc của dân, quy định cả cách ăn
mặc, đi đứng của mọi thành phần trong xã hội, trừng phạt nghiêm khắc mọi sự lẫn
lộn. Còn chính phủ hiện nay thì cai trị khéo léo tới mức người dân bị lấy mất cả
"hồn lẫn xác" mà cũng không hay. Vì thế dân ta thời trước sợ chính
quyền như sợ ma quỷ, còn dân ta ngày nay thì tôn chính quyền lên như thần thánh
để thờ.
Nếu dân ta không tỉnh ngộ, không nhận ra sự "lầm tưởng" mà cứ thế
quen dần với tình trạng như hiện nay, thì chính phủ có đổ công đổ của để hoàn
thiện "cái vỏ" văn minh nhiều đến đâu đi nữa cũng chỉ tổ làm cho khí
lực trong dân ngày một mất đi và như thế tinh thần - phần hồn của văn minh - cũng
suy yếu theo.
Lẽ ra phải tự hào về quân đội thường trực của chính phủ là để bảo vệ đất nước,
thì ngược lại dân chúng vẫn nhìn quân đội như một công cụ để chính quyền đe dọa và đàn áp. Lẽ ra phải tự hào về trường học, đường sắt - là bằng chứng tiến bộ của
văn minh - thì ngược lại dân chúng coi chúng như vật phẩm được chính phủ ban tặng.
Thói ỷ lại vào chính phủ cứ thế mà gia tăng.
Tinh thần độc lập trong nhân dân khô héo, teo tóp như thế, cái gì cũng
"sợ hãi" mà trông cậy vào chính phủ của nước mình thì thử hỏi bằng
cách nào và làm như thế nào mà Nhật Bản chúng ta có thể đấu tranh để văn minh
so với phương Tây được?
Vì thế tôi nghĩ: Nếu không vun đắp chí khí độc lập trong nhân dân, mà chỉ lo hoàn thiện cái vỏ bề ngoài của văn minh trên đất nước ta, thì điều đó cũng là vô nghĩa. Ngược lại, cái vỏ văn minh đó chỉ khiến cho lòng dân thêm yếu đuối, hoang mang.
(Nguồn: Khuyến học - Fukuzawa Yukichi)