Hồi còn nhỏ, khi xem bộ phim Tây Du Ký, tôi rất thích nhân vật Tôn Ngộ Không hay còn gọi là Tề Thiên Đại Thánh. Trong trí óc non nớt của lũ trẻ bon tôi lúc bấy giờ thì hễ khi có yêu quái hoặc bất kỳ khó khăn trở ngại cản bước thầy trò Đường tăng đi thỉnh kinh, thì chỉ cần Tôn Ngộ Không xuất hiện thì mọi sợ hãi đều tan biến, mọi khó khăn đều dễ dàng vượt qua.
Sau này, khi lớn hơn, có chút hiểu biết về Phật pháp, mỗi khi gặp khó khăn, bất an trong cuộc sống, tôi thường nghĩ tới hình ảnh của Bồ tát Quán thế âm, vị đã phát lời nguyện cứu khổ cứu nạn cho chúng sanh ở cõi Ta bà. Khi niệm danh hiệu Ngài, tôi thường cảm thấy bình tĩnh, không còn sợ hãi, sáng suốt đối phó với những nghịch cảnh và thường dễ dàng vượt qua. Người đời thường gọi ngài là Bồ tát Vô úy, nghĩa là ban tặng sự Không sợ hãi cho những ai nhớ nghĩ đến ngài. Tôi lại thấy rằng không phải Bồ tát ban phép, mà chính năng lực Vô úy trong mỗi chúng ta sẽ là sức mạnh giúp mình vượt qua mọi khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tôn Ngộ Không hay Bồ tát Quán Thế Âm chỉ là hình tượng để giúp chúng ta tự tin và khôi phục năng luợng Vô Úy trong mỗi người, từ đó, có thể nhìn rõ thực tại, đối phó với mọi khủng bố, vượt qua mọi thử thách một cách bình tĩnh và đi tới phía trước.
KHÔNG SỢ HÃI
Sợ hãi làm ta mất trí khôn
Cúi đầu, nhắm mắt – sống vô hồn
Vô tình, trước cảnh đời đau khổ
Hững hờ, mặc vận nước sinh tồn.
Sợ hãi từ đâu xâm chiếm ta
Che đi ánh sáng – vốn chan hòa
Giết ta, trong lúc còn đang sống
Chẳng phải từ ngoài, tự chính ta
Vô minh, bóng tối phủ thế gian
Đem theo sợ hãi, bởi bạo tàn
Chúng xây thế giới bằng máu lửa
Bởi thế, yêu ma mới ngập tràn
Bình tĩnh, ngẩng đầu, mắt mở to
Định tâm kiên cố, sẽ không lo
Niềm tin tất thắng bao cuồng sợ
Vén bỏ mây đen – ánh sáng lòa…
No comments:
Post a Comment