CHỪNG ĐÃ
Tóc xanh chừng đã bạc đầu
Mắt xanh chừng đã nhạt màu tri âm
Điệu mòn chơi tiếng đàn cầm
Bến sông nước đợi ôm dầm chờ ai
Nghe trong hồn nước u hoài
Bóng trăng cổ tích còn dài thiên thu
PTL
A virtual world for sharing my knowledge, feeling and other meaningful things in my life.
Tóc xanh chừng đã bạc đầu
Mắt xanh chừng đã nhạt màu tri âm
Điệu mòn chơi tiếng đàn cầm
Bến sông nước đợi ôm dầm chờ ai
Nghe trong hồn nước u hoài
Bóng trăng cổ tích còn dài thiên thu
PTL
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Tiếng kinh
vang động tà dương
Còn nghe lắng đọng
một phương u hoài
Bóng trần phân biệt một hai
Bóng thiên đường cũng còn dài phân ly
Chuông chiều đuổi bước chân đi
Biết đâu là bến mà về nguyên sơ.
(Nguồn: Tập thơ "Yêu giữa giòng thiền" - Phạm Trường Linh)
Con chẳng thể nào quên buổi đầu đến lớp
Đã cho con bao cảm xúc rộn ràng
Trường thì lạ và bạn bè chưa có,
Chưa đến giờ luẩn quẩn dưới chân thang.
Thầy đã đến và nhìn con rất lạ,
Thật nghiêm trang mà thân ái dịu dàng
"Vào lớp đi, can đảm lên chú bé
Ba bữa thôi lại phá xóm phá làng"
Lời nói thầy thẳng băng như thước kẻ,
Mà sao con lại thấy ấm cả lòng,
Đôi mắt thầy trầm ngâm và lặng lẽ
Thắp trong tim con bao ánh lửa hồng.
Kể từ đó con say mê học tập,
Thôi biếng lười, thôi phá lớp xé rào.
Lời thầy giảng âm vang cao lồng lộng
Trăm điều hay, lẽ phải, sống thanh cao
Đời học sinh có đến trăm thầy giáo
Đã cho con bao tình cảm tin yêu
Đã cho con sự hiểu biết thật nhiều,
Từ cuộc sống, từ kho tàng tri thức.
Nhưng riêng thầy, thầy ơi, sự thực
Đã cho con rướm máu tâm hồn
Bởi chiều sâu thăm thẳm của lòng con,
Thầy đã tới và giúp con biết sống.
Kể từ đó, khi đáy lòng con rung động
Hòa nhịp vào cuộc sống của nhân gian
Con vui tươi vẫn học tập chăm ngoan
Nhưng con hiểu cả chiều sâu sự việc.
Con thể hiện lòng yêu đời tha thiết,
Yêu con người, yêu cuộc sống vô biên,
Biết chế ngự mình trước những đảo điên,
Dẫu nghịch cảnh, vẫn điềm nhiên khoan thứ.
Nét đẹp lòng thầy mỗi khi xử xự,
Thật dịu dàng, sắc sảo cánh hoa bay,
Đối với người trên, kẻ dưới giữ lòng ngay
Đối với mình biết dung nhân khắc kỷ
Và hôm nay, con đã làm thầy giáo
Bên bảng đen, trường lớp vẫn còn đây
Nhưng bóng thầy xưa như cánh hạc bay
Đã về cõi vô cùng xa, lồng lộng
Và đâu đó, giữa biển trời cao rộng
Lòng của thầy hòa nhập với lòng con
Ước mơ xưa thầy, giấc mộng vàng son,
Con sẽ viết nên trong cuộc đời cách mạng...
PTL
Kính tặng nhà thơ Phan Lạc Tuyên
Ta đi giữa cuộc nhân gian
Dấu chân nguồn cội dặm ngàn
mai sau.
Được gì đâu - mất gì đâu ?
Lá bay theo trận gió đầu nguyên sơ,
Kể từ sông núi mịt mờ
Xốc gươm vào giữa cuộc cờ mà chơi,
Ai hay đá lở đất bồi
Bừng con mắt đạo giữa đời
oan khiên
Bước chân lạc giữa hư huyền
Còn đăm đắm mộng giữa triền miên xanh.
Phạm Trường Linh
Tích nhân dĩ thừa Hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán dương thụ
Phương thảo thê thê Anh võ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu
—
Người xưa cỡi hạc bay rồi,
Còn đây lầu vắng bên trời tịch liêu,
Hạc vàng đi đứt một chiều,
Ngàn năm mây trắng tiêu điều vẫn bay,
Hán dương nắng ửng hàng cây,
Chòm phương thảo lạnh xanh dầy Võ châu,
Chiều hôm quê cũ là đâu ?
Đầy sông khói sóng gợi sầu thế nhân.
PTL.
Nhớ Thầy
Kính Dâng Giác Linh
Hoà Thượng Thích Đức Nhuận
Đất nước bây giờ mất một người con
Giáo hội bây giờ mất một người con
Chúng con mất một người thầy
Đất trời mất một vì sao sáng !
Thầy nằm xuống như lá rơi về cội,
Mà cõi lòng đau trải suốt Bắc Nam
Thầy nằm xuống như sớm chiều mưa nắng,
Sao tiếng kinh mầu còn mãi âm vang ?
Thầy đứng trên ngọn sóng Hải triều âm,
Vẫn rực rỡ một niềm tin mãi sáng
Vẫn tin tưởng tình thương tất thắng,
Hận thù kia đâu thể mãi trường tồn.
Thầy đứng thẳng trên đôi chân vững bước
Khi thong dong ra Bắc viếng Đền Hùng,
Vẫn vì người khơi dậy nghĩa sống chung
Vẫn kiến thiết một văn minh Phật giáo
Lòng thanh thản trước sóng đời cuồng bạo,
Tâm an nhiên tự tại, giảng Hoa Nghiêm,
Giữ tim trong, mắt sáng, vẻ oai nghiêm,
Cho chúng con Lời dạy cuối cùng Đức Phật
Thầy hiện hữu trong con như suối nguồn, mạch đất
Như âm thầm ngọn lửa giữa đền linh,
Sưởi ấm lòng người giữa đêm vô minh
Sưởi ấm tim chúng sinh muôn trùng giá lạnh,
Con khóc thầy giữa giòng đời cô quạnh,
Đêm ngàn sao thiếu mất một vì sao
Con khóc thầy bằng một tiếng kinh cầu:
Gaté, gaté, Paragaté, Parasamgaté, Bodhi Svaha!
PHẠM TRƯỜNG LINH 23/1/02
Đêm Hư-Vô
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Bài thơ tình giữa cơn mơ
Đêm xanh nguyệt lạnh hồn mờ phiêu linh
Ôi, một tình yêu lạc nẻo về
Cuộc tình thăm thẳm mấy sơn khê
Thuyền anh lạc giữa trời băng tuyết
Đắm đuối hồn anh giữa bến mê
Anh nhớ hoài em giữa cuộc đời
Đi về ngàn dặm vẫn khôn nguôi
Quay đầu mấy độ băng sương gió
Em vẫn bạt ngàn giữa viễn khơi
Từ độ đưa em xuống tận cùng
Bốn bề mây nước gió trùng dương
Lồng lộng thổi qua hồn lạnh buốt
Trên bước tìm em, lạc giữa đường
Anh gặp em rồi giữa giấc mơ
Đêm nay bến vắng lặng như tờ
Đã nghe giông bão như tiền kiếp
Thổi tự ngàn năm rét buốt thơ
Em đi giữa biển trời hư ảo
Một chiếc thuyền mơ lộng gió mơ
Anh thổi đến em hồn viễn xứ
Thuyền tính phiêu dạt bến hư vô
Thực mộng nào hay ai hiểu được
Chỉ biết đêm nay chẳng bến bờ
Có một tình em xa bát ngát
Cùng anh trôi dạt cuối trời mơ.
Đến thăm Cô nhi viện chùa Diệu Giác 28/12/2002, tặng Hồng Anh và các đồng nghiệp
Hãy đến như gió thoảng
Hãy đi như mây trôi,
"Nhạn không lưu dấu vết,
Nước chẳng giữ bóng hình"
Có nụ cười rất nhẹ
Ánh mắt em hiền hòa
Bỏ sau lưng tất cả,
Danh lợi và phù hoa
Nỗi buồn em quá nhỏ
Trước biển trời bao la
Hơn thua và được mất,
Như câu chuyện hôm qua
Ta muốn em lắng nghe
Nỗi đau từng ngọn cỏ,
Nỗi đau từng cành hoa,
Nỗi đau tình nhân loại,
Mỗi bước đường em qua...
Chiều về mây phố trắng
Giữa giòng đời bao la
Có một đàn em nhỏ,
Vẫn dõi trong hồn ta...
Phạm Trường Linh - 2002
Con xin cảm tạ ơn đời,
Cho con có mẹ, có trời yêu thương
Con đi vào cuộc hí trường
Lòng tin son sắt, mẹ thường trông theo
Con đi qua chốn hiểm nghèo
Mẹ luôn cầu nguyện bao điều tai qua,
Khi con đối mặt gian tà,
Như con gà mẹ cánh xoà che con,
Đường đời… lầm lũi cô đơn
Mẹ luôn an ủi… chắc con hơn người.
Trùng vây bóng tối ngập trời
Âu lo mẹ vẫn mỉm cười tin yêu
Con đi nắng sớm mưa chiều
Tấm thân sương gió đã nhiều xông pha
Bảo rằng con khác người ta,
Thực ra con mẹ, rất là … phàm phu
Thương con mẹ bảo con tu
Nhưng lòng còn nặng sa mù trần gian
Ngày mai non nước chu toàn
Con về dưới bóng trăng ngàn, xin tu…
Phạm Trường Linh
MÙA TRĂNG
Rồi anh trở thành một ông già
Trên thành phố này
Đi dưới những hàng cây
Năm xưa chúng ta qua đó
Em sẽ trở thành một bà già
Lưng còng tóc bạc da mồi sương
Lớp bụi thời gian sẽ phủ che tất cả
Chỉ còn ký ức trong bóng đêm nhạt nhoà
Dòng sông năm xưa lặng lẽ trôi
Mang theo những nụ hoa vàng
Tiếng cười em bay trong thinh không
Ngày ấy đã xa rồi
Chúng ta sẽ lặng lẽ từ biệt nhau
Lần cuối
Anh đi vào cõi vô cùng
Không có gì hối tiếc
Em sẽ về, khơi lại chút kỷ niệm
Tàn phai hoa gấm
Đừng khóc nhé! Em yêu!
Như một chút mặt trời trong nước
Một chút nắng mặt trời
Trên đại dương mênh mông…
Phạm Trường Linh
(Phạm Trường Linh)
Đã đi - thì đã đi chưa?
Bến sông quằn quại, có chừa ai đâu
Đã đi từ buổi ban đầu
Đường quanh lối lạc, con hầu … nguyên sơ
Tuý sinh tử mộng từng giờ,
Chợt nghe tiếng mẹ bên bờ… trăm năm.
Đã đi - thì đã đi rồi,
Quay nhìn xóm cũ, lòng bồi hồi quên,
Đã qua xanh suốt một miền
Chướng duyên phiền não bên triền tử sinh
Tánh qua tâm dứt chửa đành
Ma ha Bát nhã... trời xanh yên bình...
(2011)
Mẹ nuôi con một đời vất vả,
Mẹ nuôi con khuya sớm cơ cầu,
Mẹ thương con nên sớm bạc đầu,
Khi con hiểu thì đầu con đã bạc.
Đối với mẹ, con một thằng tai ác,
Bao năm rồi, làm mẹ khổ nhiều hơn,
Tâm ngu si, khiến lòng mẹ héo hon,
Tâm ích kỷ, chỉ biết mình, khôn lõi.
Nhưng lòng mẹ như biển trời nắng dội,
Rộng mênh mông bát ngát bốn phương trời,
Vì thương con, mẹ quên suốt một đời,
Đã lận đận trăm chiều vất vả.
Con tấm bé, đêm hôm khóc lả,
Mẹ ôm con, lòng dạ xót xa,
Rồi mong cho năm tháng đi qua,
Mẹ cũng lớn theo từng bước trẻ.
Tấm lòng mẹ, ôi biển trời lặng lẽ,
Như phù sa bồi đắp bãi đồng xanh,
Như giọt mưa, tươi mát trong lành,
Như gió nhẹ, xôn xao hồn trẻ.
Con đã lớn, mẹ vẫn còn khổ thế,
Bước con đi trên khắp nẻo quan hà
Là bóng mẹ vẫn dõi bước đường qua,
Như che chở con giữa đời xuôi ngược.
Con lớn dậy theo lời thề non nước,
Quyết ra đi cho thỏa mộng sông hồ,
Tự quê xưa mẹ dõi mắt trông chờ,
Con của mẹ sẽ trở về chiến thắng.
Và sẽ có một ngày mai sớm nắng,
Đường con đi phơi xác quân thù,
Bóng quân về từ khắp nẻo chiến khu,
Cờ lồng lộng bay giữa trời tổ quốc.
Con sẽ viết nên bài ca đất nước,
Để làm quà dâng tặng mẹ hôm nay,
Mẹ của con, mẹ cả núi sông này,
Lời mẹ nói là lời thề non nước...
PTL
Con về thăm thầy giữa ngày đông giá rét
Cũng không bằng cái lạnh giữa lòng con
Bên chùa xưa chánh điện vẫn vàng son
Hoa vẫn nở, khói hương nghi ngút đó
Thầy ở đâu giữa muôn trùng quốc độ
Du hí thần thông hay nặng nợ non sông
Giữa mây ngàn gió núi cõi phiêu bồng
Hay miên viễn giữa cõi thiền tĩnh lặng
Con đi mãi cuộc hành trình vượt thắng
Trong đêm dài bóng tối lẫn cuồng phong
Nghe tâm mê, sóng dục, trí ma vương
Chan hoà khắp biển trời mây sông nước
Con nhớ lời thầy như lời non nước
Giữ tim trong mắt sáng chí kiên cường
Giữa yêu ma, tà nguỵ vẫn nêu gương
Không chùn bước sờn lòng không thối chuyển
Đi một bước, có thể đi ngàn bước,
Việc hôm nay con chớ để ngày mai
Giúp được gì thì con hãy làm ngay,
Cuộc sống cõi người ta ngắn lắm
Con đứng lặng sân chùa chiều tắt nắng.
Tưởng ơn thầy hoài niệm những ngày qua,
Giữa vô biên, lắng đọng cõi ta bà
Thầy vẫn đó, dẫu sân chùa quạnh vắng…
PTL
Chào nhau ngả nón bên đường
Em đi vào cuộc vô thường mà chơi
Trời sinh chiếc lá phải rơi
Tiếng chim phải lảnh lót đời tịch liêu
Sợi vàng
cho nắng ban chiều
Xanh xao
cho ánh trăng điêu tàn và
Lửa hồng cho gió đông qua
Giáo gươm cho cuộc phong ba chuyển dời
Yêu thương cho ấm hồn người
Prajna bỉ ngạn cho đời trầm luân...
PTL
Phạm Trường Linh
Mấy nghìn năm lịch sử, mấy thăng trầm
Lại mở đầu bằng một trang sử mới
Năm cũ đã qua,
Thế nước còn đen cơn bĩ cực
Ngày xuân mới đến,
cơ trời đã chuyển vận hanh thông
Vượt chướng duyên phiền não, đến bờ không,
Tâm thường lạc giữa muà xuân vạn hạnh
Hoa lại nở, ngoài hiên đêm một nhánh
Đạo vô cùng, trong nhất niệm bất sinh,
Bốn mùa vần chuyển chung quanh
Xuân sinh thu liễm … tàn đêm đến ngày
Chút tình non nước vơi đầy
Lòng xuân man mác biết ngày nào đây.
(Bài thơ Xuân chào thế kỷ 21)
Rồi anh trở thành một ông già
Trên thành phố này
Đi dưới những hàng cây
Năm xưa chúng ta qua đó
Em sẽ trở thành một bà già
Lưng còng tóc bạc da mồi sương
Lớp bụi thời gian sẽ phủ che tất cả
Chỉ còn ký ức trong bóng đêm nhạt nhoà
Dòng sông năm xưa lặng lẽ trôi
Mang theo những nụ hoa vàng
Tiếng cười em bay trong thinh không
Ngày ấy đã xa rồi
Chúng ta sẽ lặng lẽ từ biệt nhau
Lần cuối
Anh đi vào cõi vô cùng
Không có gì hối tiếc
Em sẽ về, khơi lại chút kỷ niệm
Tàn phai hoa gấm
Đừng khóc nhé! Em yêu!
Như một chút mặt trời trong nước
Một chút nắng mặt trời
Trên đại dương mênh mông…
PTL
ThS. Phạm Văn Cảnh
Tình bạn là một trong những tình cảm đẹp đẽ và cao quí của con người. Nó cũng là một nhu cầu tình cảm, là mối liên hệ giữa người và người trong cuộc sống xã hội. Tình bạn là từ chung để chỉ mối gắn bó giữa người này người khác trong một lãnh vực nào đó của đời sống. Chẳng hạn như bạn học để chỉ tình cảm giữa những người cùng đi học với nhau; bạn đồng nghiệp để chỉ những người cùng ngành nghề, cùng đơn vị công tác với nhau; tình đồng đạo để chỉ những người cùng một chung một con đường hay một tôn giáo với nhau; tình đồng chí để chỉ những người cùng chung chí hướng; bạn vong niên để chỉ những người bạn quí mến nhau bất kể cách biệt về tuổi tác; bạn nối khố để chỉ bạn thân hoặc bạn từ thời thơ ấu; bạn hàng để chỉ những người có quan hệ mua bán với nhau… Tình bạn già để chỉ những người cùng tuổi tác lớn như nhau hoặc chơi với nhau từ lúc trẻ đến khi già… Như vậy chúng ta thấy tình bạn có ý nghĩa thật là rộng rãi, nó bao gồm mối quan hệ tình cảm trong nhiều lãnh vực của đời sống con người. Trong đời sống học sinh, chúng ta chỉ đề cập đến tình cảm giữa những người còn trẻ tuổi và còn đi học.
Tình bạn trong nhà trường :
Trong đời học sinh từ bậc tiểu học qua những năm trung học rồi đến khi lên đại học, chúng ta đã và sẽ có biết bao nhiêu là bạn hữu. Mỗi tuổi có một tính cách lứa tuổi khác nhau, nhưng có lẽ tuổi học trò là tuổi đẹp nhất trong một đời người. Cho nên tình bạn trong tuổi học trò cũng mang nhiều vẻ đẹp thân thương và đặc sắc. Bởi vì bên cạnh đời sống học tập, những người bạn trẻ còn gắn bó biết bao kỷ niệm buồn vui trong những tháng ngày đi học.Tuổi ấu thơ thì có kỷ niệm thời thơ ấu; tuổi mới lớn 15, 17 có biết bao kỷ niệm rộn ràng, rực rỡ và buồn vui lẫn lộn. Tuổi sinh viên có những đam mê và suy tư khi sắp bước vào đời. Nhưng tất cả đều có chung một nét giống nhau đó là mọi chuyện vui buồn xảy ra luôn bên cạnh quá trình học tập. Những giờ học say sưa, sôi nổi, những lúc mệt mỏi rã rời vì quá tải… những mùa học thi, những mùa hè, những nỗi niềm bâng khuâng, ngây ngất…
Tình bạn có thể giúp ta vươn lên trong cuộc sống, nhưng cũng có lúc làm ta đau khổ đến phát khóc, khi bị hiểu lầm hay rơi vào những trạnh thái tiêu cực. Chính vì vậy chúng ta có bổn phận phải xây dựng và nuôi dưỡng những mặt tích cực, đáng yêu nhầt của tình bạn. Hãy biến tình bạn thành những liều thuốc bổ, nuôi đưỡng tinh thần và chia sẻ với chúng ta trên những dặm đường dài. Chính vì thế ông cha ta phải khuyên “chọn bạn mà chơi” hoặc “gần mực thì đen gần đèn thì sáng” mỗi khi đánh giá về mối quan hệ của con em mình với bạn bè của chúng.
Tình bạn có khi cao quí, độc đáo đến mức độ trở thành người tri kỷ ( kẻ hiểu mình), nên khi Dương Khuê mất đi, nhà thơ Tam Nguyên Yên Đổ- Nguyễn Khuyến phải thốt lên :
… Câu thơ nghĩ đắn đo không viết
Viết đưa ai, ai biết mà đưa
Giường kia treo những hững hờ
Đàn kia luống những ngẩn ngơ tiếng đàn”…
(Khóc Dương Khuê)
bởi vì Nguyễn Khuyến nhớ đến những kỷ niệm thời còn đi học hoặc thuở làm thơ cho nhau :
Có những lúc rượu ngon cùng nhắp
Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân
Có khi bàn soạn câu văn
Biết bao đông bích điển phần trước sau
Cái tình bạn ấy chỉ có hai người hiểu biết với nhau, không trộn lẫn với các tình cảm khác, không bị cái cảnh giàu nghèo danh lợi của cuộc sống chi phối.
Bàn sôn thị viễn vô kiêm vị
Phong tửu gia bần chỉ cựu phôi…
(Mâm cơm không có gì để nhắm,
Chỉ còn chút rượu cuối mùa qua).
Vậy mà họ vẫn quí nhau “bác đến chơi đây ta với ta”.
Đó chỉ là một điển hình của tình bạn, mà soi gương xưa mỗi người tự thấy bóng mình thấp thoáng trong đó.
Mười mấy năm trời trên bục giảng,
Lòng của ta thanh thản nhẹ nhàng,
Những giờ dạy như chẳng bao giờ hết,
Lời thơ tràn, trôi chảy nhẹ thênh thang.
Mười mấy năm trời trên bục giảng,
Suối yêu thương lai láng tuôn tràn
Ta hiểu trò, trò cũng hiểu ta hơn
Mạch nước ngầm có biết bao giờ cạn.
Mà hôm nay giữa cuộc đời khổ nạn,
Ta chợt đau như vết đạn trong tim,
Khi bóng đen che phủ xuống màn đêm,
Không thể nói những điều chua xót,
Ôi tiếng chim bây giờ không thể hót,
Trời mênh mông, khép lại tầm nhìn,
Khi con người đã mất cả niềm tin,
Khi trái tim khô dần vết máu.
Tìm đâu thấy một khoảng trời nương náu,
Đât bình yên che chở con người,
Đạo làm thầy đâu thể lấy làm vui,
Trước thế sự, luân thường đảo ngược.
Đời hỗn loạn, lấy gì cho mực thước,
Ta vẫn cố công lội nước ngược dòng,
Cố giữ trong tim một đốm lửa hồng,
Dù ánh sáng chỉ còn leo lét.
Đời dối trá sinh những loài quỷ quyệt,
Lũ gian tà còn cậy thế, cậy quyền,
Dơ dáng thay, nhơ nhuốc vị đồng tiền
Tủi nhục thay, hồn cha ông lẫm liệt.
Đọc gương xưa những ánh trăng hào kiệt,
Vẫn muôn đời tỏa sáng đường đi,
Là cố hương con cháu sẽ quay về
Là cõi trú cho những hồn tinh vệ...
PTL
Về mái chùa xưa
Con về thăm thầy giữa ngày đông giá rét
Cũng không bằng cái lạnh giữa lòng con
Bên chùa xưa chánh điện vẫn vàng son
Hoa vẫn nở, khói hương nghi ngút đó
Thầy ở đâu giữa muôn trùng quốc độ
Du hí thần thông hay nặng nợ non sông
Giữa mây ngàn gió núi cõi phiêu bồng
Hay miên viễn giữa cõi thiền tĩnh lặng
Con đi mãi cuộc hành trình vượt thắng
Trong đêm dài bóng tối lẫn cuồng phong
Nghe tâm mê, sóng dục, trí ma vương
Chan hoà khắp biển trời mây sông nước
Con nhớ lời thầy như lời non nước
Giữ tim trong mắt sáng chí kiên cường
Giữa yêu ma, tà nguỵ vẫn nêu gương
Không chùn bước sờn lòng không thối chuyển
Đi một bước, có thể đi ngàn bước,
Việc hôm nay con chớ để ngày mai
Giúp được gì thì con hãy làm ngay,
Cuộc sống cõi người ta ngắn lắm
Con đứng lặng sân chùa chiều tắt nắng.
Tưởng ơn thầy hoài niệm những ngày qua,
Giữa vô biên, lắng đọng cõi ta bà
Thầy vẫn đó, dẫu sân chùa quạnh vắng…
PTL