Vâng theo lời dạy của đức Phật, tôn giả Ca
Chiên Diên, vị "luận nghị đệ nhất" trong hàng tăng chúng đã tuyên
dương chủ trương "bốn tính bình đẳng". Nhưng rất đông Bà La Môn biết
được, không ai tin phục tôn giả. Hễ có cơ hội là họ tìm đến Ca Chiên Diên để
bài bác, vấn nạn ngài. Họ nghĩ rằng, nếu không đánh ngã những biện luận của tôn
giả thì từ đây về sau, Bà La Môn sẽ có hy vọng không ngước đầu lên được nữa.
Tuy nhiên, ngài Ca Chiên Diên rất giỏi biện luận, khi gặp một vị Bà La Môn, dẫu
quyền uy tới đâu đến vấn nạn ngài, ngài chỉ cần dùng một vài câu ngắn gọn và
đơn giản, thế là vị Bà La Môn nọ cuối cùng cũng phải vui vẻ mà thuần phục.
Có một hôm, tôn giả cùng các vị tỳ kheo bạn đồng tu, sắp bước vào trai
đường bên cạnh hồ Ô Nê nước Ba La Nại dùng cơm, thì có một vị Bà La Môn lớn
tuổi tìm đến khiêu chiến với ngài. Vị Bà La Môn già chống cây gậy, im lặng đứng
bên cạnh tôn giả Ca Chiên Diên, những tưởng rằng khi nào Ca Chiên Diên nhìn
thấy ông thì nhất định sẽ đứng dậy nhường chỗ cho ông ngồi. Nhưng nào có ngờ
đâu, Ca Chiên Diên chẳng thèm ném cho ông một cái nhìn nữa. Ông kiên nhẫn đứng
một hồi lâu, cuối cùng lớn tiếng trách mắng rằng :
- Mấy ông nghĩ sao mà thấy một
vị trưởng giả lớn tuổi như tôi đến, lại không biết đứng lên mà nhường chỗ ngồi
?
Các vị tỳ kheo nghe thế thì giật mình, nhiều người còn vội vàng đứng
dậy nhường chỗ ngồi cho vị Bà La Môn già, duy chỉ có Ca Chiên Diên là chẳng
chút động lòng, còn hỏi lại rằng :
- Ông
là ai mà tới đây la hét ầm ĩ như vậy ? Chúng tôi ở đây tôn kính phụng hành giáo
pháp, nhưng tại chỗ này không có ai là trưởng giả hay là tiền bối của
chúng tôi cả.
Vị Bà La Môn già nọ giận dữ đưa cây gậy đang cầm trong tay lên chỉ vào
đầu tóc bạc phơ của mình mà hỏi :
- Số
tuổi đã cao của ta không đủ cho ông tôn làm trưởng giả hay sao ? Không đủ cho
các ông cung kính tôn trọng hay sao ?
- Ông không thể tự xưng là trưởng
giả, và cũng không thể chờ đợi chúng tôi cung kính tôn trọng.
Ca Chiên Diên trả lời bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
Vị Bà La Môn già giận dữ đến cực điểm, dùng cây gậy chỉ vào mặt Ca Chiên Diên
mà mắng.
- Ông ? Tại sao ông lại khinh người đến thế ?
Ca Chiên Diên điềm nhiên trả lời rằng :
- Qua
âm thanh, giọng nói của ông, và qua những cử chỉ thô bạo của ông, tôi nhận thấy
rằng ông không xứng đáng được tôn làm trưởng giả, cũng không xứng đáng được
người khác cung kính. Bởi vì cho dầu ông có là một vị Bà La Môn 80, 90 tuổi,
tóc bạc răng long, nhưng nếu không hề tu hành một cách chân chính, còn đam mê
sắc thanh hương vị xúc, chưa xả bỏ được những phiền não như tham, sân và ganh
ghét, thì ông vẫn bị coi như trẻ nít. Còn giả sử ông là một thanh niên 20 tuổi,
da dẻ chưa nhăn, đầu tóc đen nhánh, mà đã giải thoát được sự trói buộc của ái
dục, đối với thế gian không có sự tham cầu, không có chút niệm tưởng bất bình
nào, thì chúng tôi có thể xưng tán ông là trưởng giả, xem ông là người già dặn,
xứng đáng cho chúng tôi thân tâm cung kính.
Vị Bà La Môn già nghe Ca Chiên Diên nói thế, không có lời lẽ nào để đối
đáp, bèn lặng lẽ bỏ đi.
(Nguồn: Những mẩu chuyện PG dành cho thiếu nhi, tập 2 - Đức Kiên)