Lời Phật dạy

"Không làm các việc ác, Siêng làm các điều lành, Giữ tâm ý trong sạch, Đó là lời Phật dạy!" (Kinh Pháp Cú)

Thursday, June 9, 2011

Vượt qua nỗi sợ


Vượt qua nỗi sợ

Cám ơn anh, cám ơn chị, cám ơn em!
Tôi thầm cảm phục và biết ơn
Những anh chị em đã tham gia tuần hành ngày 5/6
Để phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc
Trên biển Thái Bình Dương
Để khẳng định Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam
Để khẳng định sông núi biển đảo nước ta là có chủ.

Tôi cũng biết rằng
Để làm được việc đó
Các anh, chị, em đã vượt qua nhiều nỗi sợ hãi
Đã chấp nhận đối đầu với những hiểm nguy, bất trắc
Vượt qua lời can ngăn... từ chính quyền và cả người thân
Đã phải chiến đấu với bản thân mình
Khi đã quyết dấn thân vì tổ quốc
Xin thành tâm cúi đầu ngưỡng mộ!

Tôi thật cảm động
Khi nhìn thấy những cánh tay giơ lên
Những dòng biểu ngữ mạnh mẽ, quyết liệt
Những tiếng hô vang, những ánh nhìn cương quyết
"Hòa bình và Công lý trên Biển Đông"
Những bức hình vạch rõ bộ mặt bọn cướp biển
Mang mặt nạ hiền lương nhân nghĩa...

Các bạn đã viết nên bài thơ yêu nước
Đã nắm tay và hát lên bài ca yêu chuộng hòa bình
Và cũng đã hét vang lời căm giận lũ cướp nước...

Chính các bạn
Đã trở thành điểm tựa tinh thần cho những người xung quanh
Trước hiểm họa ngoại xâm từ phương Bắc
Để tất cả cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi
Cùng đấu tranh cho lẽ phải và công lý
Cho niềm tin tất thắng... ngày mai

Một tổ quốc vẹn toàn
Một dân tộc đoàn kết
Một tương lai tươi sáng!

SG - 9/6/2011

Friday, May 27, 2011

Saturday, May 14, 2011

MỪNG PHẬT ĐẢN



MỪNG PHẬT ĐẢN

Rằm tháng tư đã về !
Mừng sinh nhật Đức Phật
Bậc chánh đẳng chánh giác
Cha lành chung bốn cõi.

Con nay hướng về Người
Tri ân và ngưỡng mộ,
Tình thương của Đức Phật
Như biển trời cao rộng.

Thuyết pháp để cứu khổ,
Dạy chúng sinh như ngài,
Thoát khỏi mọi khổ nạn
Thâm nhập biển trí tuệ…

Nhân Phật đản hôm nay,
Xin nguyện noi gương ngài,
Mở rộng lòng thương yêu,
Đến chúng sinh muôn loài.

Thực hành pháp tứ đế,
Giữ vững lòng bồ đề,
Theo giáo pháp từ bi,
Hành đạo giữa cuộc đời…

Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Thursday, May 5, 2011

Chuyện dài "đất nước tôi"

Chuyện dài "đất nước tôi" (1)

Cách đây 3 năm, khi lần đầu tiên đặt chân lên nước Nhật, tôi đã có một bài viết nhận xét về một số khác biệt giữa VN và NB. Bây giờ, khi quay lại VN, tôi lại muốn viết một vài nhận xét tương tự. Mục tiêu không phải để chê bai đất nước, mà để thấy rằng, VN cần phải nổ lực nhiều lắm mới theo kịp được các nước phát triển, cả về mặt vật chất, tinh thần và cách tổ chức xã hội.

1/ Vấn đề an ninh:

- Ở VN hiện nay, tình trạng an ninh phải nói là cực kỳ tồi tệ. Dường như hệ thống công an trở nên bất lực trước các loại trộm cắp. Mỗi người, mỗi nhà phải tự giữ gìn tài sản và an ninh của bản thân mình. Tại sao tôi lại dám khẳng định như vậy? Bởi vì, vừa về nước được 2 tuần thì trộm viếng nhà và lấy mất 2 chiếc xe. Thường, vào buổi sáng (khoảng 5g45), tôi với bố thường đi tập ở công viên gần nhà. Tới khoảng 6g, là điện thoại ở nhà gọi và báo tin ăn trộm đã bẻ khóa cửa vào nhà trộm xe. Rồi cũng trình báo CA. địa phương, và dân phố. Được vài lời an ủi của bác tổ trưởng và bà con xung quanh, "từ tết đến giờ có khoảng 10 vụ tương tự xảy ra trong khu vực", "bây giờ nhà nước thả tụi xì ke ra nhiều quá, nên không quản lý nổi"... CA. nhận lương từ thuế của dân để xẩy ra tình trạng như thế mà vẫn an nhiên tự tại, liệu có hợp lý không? Liệu có còn cần thiết nữa không? Tới đây, chợt nhớ tới 1 bài viết cách đây khá lâu, kể về chiến công của lực lượng CA. là đã "phá xập 300 trang mạng lề trái"? Hay là, nhiệm vụ chính của CA. nhân dân không phải là để bảo vệ tài sản của nhân dân, mà là để theo dõi, bắt bớ những người lên tiếng kêu gọi dân chủ, đổi mới?

- Nhớ lại hồi mới sang Nhật, tôi cứ thắc mắc không biết tìm chỗ giữ xe ở đâu. Sau mới biết là không cần giữ, vì ai cũng bỏ xe thoải mái, mà rất ít khi mất. Tôi cũng tò mò, không biết làm sao xã hội Nhật lại an ninh như thế, vẫn còn những cảnh "tối ngủ không phải khóa cửa, của rơi không ai nhặt". Về sau, mới biết là do nhiều yếu tố tạo nên. Chẳng hạn như: tinh thần trách nhiệm của cảnh sát rất cao (tỷ lệ tự tử của cảnh sát là cao nhất vì họ áy náy với lương tâm khi không hoàn thành nhiệm vụ), xe hay đồ trộm cắp thì không có nơi tiêu thụ, tính quan tâm lẫn nhau của người dân địa phương (thường báo cảnh sát khi phát hiện có dấu hiệu khả nghi)...

2/ Vấn đề thủ tục hành chính

- Trước khi về nước tôi cũng đã nghe đến những khó khăn về thủ tục hải quan khi chuyển hàng về nước. Số là, tôi có gửi 2 thùng sách bằng đường bưu điện về nước sớm 2 tháng trước khi về. Đương nhiên là về đến nơi thì sách vẫn chưa tới. Một tháng sau, tôi nhận được giấy báo mời nhận bưu kiện, với ghi chú là khi đi mang theo 3000 usd và mấy trăm ngàn tiền vnd để đóng thuế. Cầm tời giấy báo, tôi chỉ muốn bỏ quách mấy thùng sách đi cho rồi, bởi tổng giá trị của nó chưa tới 300 usd nữa. Tôi không hiểu họ tính thuế dựa trên cơ sở nào nữa? Nhưng theo lời khuyên của gia đình, tôi cũng lặn lội lên xuống vài ba lần để giải trình và làm đơn xin miễn thuế. Tới giờ phút này, cũng chưa biết kết cục thế nào. Nếu quý vị hải quan VN có dịp đến thăm NB, đến bất cứ cơ quan công quyền nào, sẽ biết được thế nào là thái độ phục vụ chuyên nghiệp và thủ tục gọn gàng, nhanh chóng của họ.

- Nói tới đây lại nhớ tới lý do tại sao lại gửi sách về. Ban đầu tôi dự định cho hết số sách đó, về tay không cho nó khỏe. Mà chợt nhớ đến thủ tục quay về trường, phải nộp 5 quyển sách cho thư viện (mới được về trường?). Nên mới có cái vụ gửi và nhận sách rắc rối như trên. Tôi chẳng biết ai nghĩ ra cái quy định kỳ quái như trên. Chỉ biết nó tạo thêm một rào cản đối với những ai học xong muốn quay trở lại công tác ở trường. Nếu thật sự ĐHBK muốn "chiêu hiền đãi sĩ", kêu gọi giảng viên trẻ học xong về nước, thì việc đầu tiên là nên bỏ những quy định kỳ quái đó đi.

Định viết nhiều nữa, nhưng thời gian không cho phép. Thôi đành nhớ tới đâu viết tới đó, khi nào rãnh rỗi, lại viết tiếp về chuyện dài "đất nước tôi" để chia sẻ cùng mọi người. Đã chọn về nước là chấp nhận "chung sống với lũ", nên sẽ còn nhiều chuyện bực mình để thấy, nghe và suy ngẫm nữa. Hy vọng, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, không chỉ cho bản thân mình, mà cho tất cả dân tộc VN. Bởi trong lòng xã hội VN, người dân nào cũng đang có khát vọng thay đổi và không muốn chấp nhận sự tồn tại của những nghịch lý trên đất nước mình nữa.

Wednesday, April 27, 2011

My wedding album

Thế là đã hơn một tháng trở lại Việt Nam, trở lại với công việc cũ. Bận rộn đủ thứ và cũng có nhiều chuyện đáng để viết blog, nhưng chưa có nhiều thời gian và tâm trí để viết. Chắc để từ từ, khi nào thong thả sẽ post lên thành chuyện dài nhiều tập cho mọi người đọc.

Trước hết, xin post hình đám cưới vừa rồi để mọi người cùng xem và chia vui với vợ chồng mình. Cám ơn bạn bè, người thân xa gần đã đến tham dự tiệc cưới hoặc đã gửi e-mail và comment chúc mừng! Thank you very much!

Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ vui vẻ!

Phần 1


Phần 2

Friday, March 18, 2011

CHÀO TẠM BIỆT

Mấy bữa nay, tin tức về động đất, sóng thần và thảm họa hạt nhân tại Nhật Bản làm nhiều người lo lắng. Ai cũng mong sớm rời khỏi nơi này, để về nước hoặc đến một nơi an toàn hơn. Đó cũng là tâm lý bình thường của người đời thôi. Theo tôi, thì Nhật Bản sẽ mau chóng khắc phục được sự cố về nhà máy điện hạt nhân và sẽ sớm khôi phục sinh hoạt của người dân ở khu vực thiệt hại.
Tôi cũng sắp sửa phải rời Nhật Bản, nhưng là theo kế hoạch đã đinh trước. Vì vậy, trong tôi không có sự lo lắng, mà là một cảm giác lưu luyến khi phải rời xa nước Nhật và cảm thông với những nỗi khổ mà người dân Nhật đang phải trải qua.
Theo dõi tin tức về cách phản ứng của người dân Nhật trước thảm họa, cách họ chia sẻ với nhau để vượt qua khó khăn càng thấy khâm phục và quý mến đất nước và con người ở đây hơn. Xin cầu chúc cho người dân Nhật Bản sớm trở lại cuộc sống yên bình, chúc đất nước Nhật Bản sớm vượt qua thảm họa này!
Bài thơ dưới đây như là lời tạm biệt gửi đến các bạn bè còn ở lại Nhật, chúc mọi điều tốt đẹp nhất và hẹn gặp lại vào một dịp nào đó.

____________________________

CHÀO TẠM BIỆT

Chào em, người bạn thân thương
Chào em, giờ phải lên đường chia xa
Hợp tan là chuyện thường mà
Nhớ nhau, xa vẫn rất là gần thôi
Thương nhau, chút nghĩa trong đời
Mến nhau, lưu luyến đôi lời chia tay
Đừng buồn, em nhé hôm nay
Vẫn còn đó mãi, tháng ngày hôm qua
Bao nhiêu kỷ niệm còn mà
Giữ gìn, trân trọng, đó là hành trang
Tình thương, tri thức ta mang
Đắp xây cuộc sống, rỡ ràng quê hương
Tình người, lý tưởng soi đường
Dẫu đi khắp nẻo quê hương vẫn gần
Nhớ hoài chút nghĩa tri ân
Chúc nhau vạn dặm đường trần mãi vui…

PQT

Saturday, March 5, 2011

Kyoto and I


Kyoto and I

Hello everybody! My name is Pham Quoc Trung. I came from Vietnam. I have been in Japan since April 2008 to follow my PhD. course at Graduate School of Economics in Kyoto University. I have lived in Kyoto for nearly 3 years and I have a lot of nice memories about Kyoto. I like Kyoto very much because it is very beautiful and much different from Ho Chi Minh City of Vietnam, where I were born and grew up.

In fact, I know very few about Kyoto before coming to Japan. At that time, my image about Kyoto is simply a girl wearing kimono in front of a beautiful cherry blossom. When coming to Japan, I found that Kyoto is much more beautiful than what I can imagine. For example, in Kyoto, you can find a lot of ancient temples or shrines, you can walk along wide castles or romantic streets, you can take many photos of maple trees turning red or yellow in the autumn, you can go shopping downtown Kyoto, you can enjoy traditional festivals and you can eat delicious sushi, etc. Especially, in Kyoto, I can also see snow falling in the winter. In my country, Vietnam, there is no snow in the winter, no sakura in the spring, and no momiji in the autumn. Therefore, I am very excited when the first time I can see snow, sakura and momiji in Kyoto.

When I just came to Japan, everything was new to me. I felt a little curious and embarrassed because it was the first time I go abroad. At that time, I met a lot of difficulties, such as: unable to communicate in Japanese, unable to read Kanji, unfamiliar with public transportation in Japan, unfamiliar with the weather in Japan, etc. Fortunately, with the support of JICA, the agency that grants me the scholarship, I can gradually overcome those difficulties and integrate with the life in Kyoto. In my apartment, there are some other international students coming from Vietnam and other countries. So, I can make friend with them to share feelings and to help each other. Occasionally, we gather together to go picnic, to play sport games or to enjoy cooking and eating.

During my living and studying in Japan, I have chances to visit other cities of Japan, such as: Osaka, Kobe, Nara, Tokyo, Yokohama, Hiroshima, Himeji, Sapporo, etc. Each city has specific characteristics, but for me, Kyoto is the most ideal place to live. Kyoto, with about two million inhabitants, is not so crowed like Tokyo or Osaka, and it is considered the most beautiful place to visit for many foreign tourists when coming to Japan. Besides, Kyoto is suitable to be a tourist city because the architecture in Kyoto is harmonious with many cultural heritages. Until now, a lot of ancient temples, shrines, and castles in Kyoto are still preserved, and many traditional festivals, such as: Aoi, Gion matsuri…, are continuously organized every year.

Among traditional festivals, Gion matsuri is the most famous one. Annually, in the mid of July, I usually go with my friends to Gion shijo area. There, we can see a lot of decorated cars or boats going along the street with many people in traditional clothes. In the festival, I can see many kimonos in groups of people going festival, and I can enjoy special dances or music during the festival. Further, I like to eat some kinds of food sold along the streets in the festival area. Certainly, we do not forget to take a lot of photos and buy some souvenir gifts. Through this festival, I know more about Japanese culture and have interesting experiences with my friends.

About food in Kyoto, I like sushi the most. Although I had tried sushi a few times before coming to Japan, I found that sushi in Kyoto is better than what I had eaten. I like to eat sushi with raw Salmon, soya-sauce and mustard. It is very delicious. I often eat sushi with my friends at sushi restaurant near Teramachi area. At this restaurant, I can eat many kinds of sushi because sushi is placed in disks going around the table and each disk cost about 100 yen. So, I can try many kinds of sushi at the same time. Besides, I have also tried other Japanese foods in those restaurants inside and outside of Kyoto University, such as: carry rice, sashimi, tembura, donburi, ramen, udon, soba, etc. I can eat most of Japanese foods, but I cannot make them by myself. I can only cook a few simple food of Vietnam, such as: mixed vegetable, fried fish, Cantonese rice, etc.

My PhD. course is about to finish. According to the schedule, I will graduate in March, 2011. Then, I will return to Vietnam and be back to my old job as a lecturer at HCMC University of Technology. I feel sorry because I am about to leave Kyoto, a beautiful place where I have lived for 3 years. During my living here, I have a lot of nice memories, I have accumulated valuable knowledge and experiences for my profession, and I have taken a lot of photos and enjoyed delicious foods, etc. Going back to my country, I will miss Kyoto so much. I hope to have chance to return to Kyoto someday. Those experiences I got when living here will be my invaluable luggage for my future work and life. Thank Kyoto, a beautiful city, where I have the most meaningful and wonderful time in my life. Thank you so much for everything!

Kyoto - 2011

Thursday, February 24, 2011

THỰC TÂM


THỰC TÂM
Tặng những nhà độc tài,
những người chỉ muốn cai trị dân chúng bằng sự giả dối và bạo lực

Nửa cái bánh cũng ăn đỡ đói
Sự thật kia, chỉ nói nữa câu
Cũng như giả dối khác đâu
Tiếng là nói thật, mà màu khác xa

Lời nói thật, người ta mở trí
Nói lời gian, không khí nghi ngờ
Giả chân phân biệt xưa giờ
Sự thật soi tỏ, mê mờ phải tan.

Xã hội vững, bởi càng tin cậy
Muốn tin nhau, phải lấy thực tâm
Lời ngay, tin tưởng nảy mầm
Đồng lòng, đồng sức, ngàn năm thái bình

Nói sự thật, giữ mình ngay thật
Sống thành tâm, đánh bật gian tham
Việc nhân, việc nghĩa, thường làm
Nước nhà mong lắm, hoa đàm nở bông…

Tuesday, February 1, 2011

Chúc mừng năm mới


Đây là năm đầu tiên tôi đón xuân xa nhà, và cũng là thời điểm kết thúc một quá trình học tập nghiên cứu suốt 3 năm qua. Mới ngày nào đặt chân lên đất nước Nhật Bản xa lạ với nhiều bỡ ngỡ, mà giờ đây đã gần 3 năm trôi qua. Nhật Bản bây giờ đối với tôi không còn xa lạ nữa, nhiều tỉnh thành tôi đã đặt chân đến, nhiều danh lam thắng cảnh đã ghé thăm, nhiều bạn bè mới đã gặp gỡ và tiếp xúc... Ba năm trôi qua là biết bao kỷ niệm, buồn có vui có, là biết bao thay đổi ở hoàn cảnh, ở cuộc đời và ở cả lòng người. Vài tháng nữa, là sẽ phải chia tay mảnh đất Kyoto thân thương này rồi. Vậy mới hiểu hết câu thơ "Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở,/ Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn"

Đón xuân nơi đất khách quê người mới càng thấm thía hơn nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Bạn bè tuy nhiều, nhưng có mấy ai thật sự là tri âm tri kỷ? Nước Nhật tuy đẹp, nhưng không nơi đâu sánh được với quê nhà, bởi nơi đó còn có gia đình, người thân và kỷ niệm thời thơ ấu.

Chỉ còn vài giờ nữa là kết thúc năm Canh Dần và bước sang năm Tân Mão. Trước thềm năm mới xin kính chúc mọi người, những người có duyên gặp gỡ nhau trên thế giới thực hay ảo, một năm mới hạnh phúc, an vui và mọi điều như ý!

Chúc đất nước Việt Nam bước sang một năm mới với nhiều tiến bộ, đổi mới. Mong sao cái Chân, Thiện, Mỹ sẽ đẩy lùi được cái Tham lam, Hung bạo và Ngu muội, để mùa xuân mãi hiện hữu trên môi mỗi người Việt Nam bất kể địa vị, giai cấp, dân tộc, tôn giáo, chính kiến... nào.

Kyoto, 30 tết Tân Mão - 2011