Khoảng thời gian mà đức Phật Giác Hoa Định Tự Tại
Vương giáo hóa chúng sanh có thể gọi là dài nhất so với các đức Phật khác. Đức
Phật ấy thọ mạng bốn vạn ức A tăng kỳ kiếp. Trong thời tượng pháp của Phật Giác
Hoa Định Tự Tại Vương, có một người nữ dòng Bà la môn, trang nghiêm đoan chánh,
siêng tu phước thiện, cứu người nghèo đói, được mọi người ngưỡng mộ kính phục.
Cha cô đã mất, chỉ còn bà mẹ. Rất tiếc, người mẹ lại tin theo tà giáo, xem
thường chánh giáo, làm cho cô gái cảm thấy vô cùng sầu khổ. Cô gái cũng thường
khuyên mẹ làm thiện, cải tà quy chánh. Lần lần, bà mẹ cũng sanh khởi một chút
lòng tin. Rủi thay, chưa kịp hưởng được ánh sáng lợi ích của chánh pháp, thì bà
đột nhiên bị bệnh qua đời.
Cô gái Bà la môn biết rằng mẹ mình lúc còn sống
không tin nhơn quả, tạo nhiều nghiệp sát sanh, ác khẩu, v.v… ắt sẽ bị đọa vào
ba đường ác. Cô bèn bán tất cả tài sản, lấy tiền mua các loại danh hương, hoa
quả, phẩm vật, v.v… đem đến các chùa bố thí cúng dường. Đến một chùa nọ, thấy
trong chùa thờ tượng Phật Giác Hoa Định Tự Tại Vương, vô cùng trang nghiêm,
tướng hảo phi phàm, càng thêm kiền thành cung kính, bèn chí thành đảnh lễ,
trong lòng nghĩ thầm: “Đức Phật là bậc thánh đại giác ngộ, có trí tuệ bất khả tư
nghì. Nếu như đức Phật còn tại thế gian, con đến hỏi ngài về việc đầu thai của
mẹ, ắt ngài sẽ biết rõ.” Nghĩ như thế xong, cô bèn bất giác rơi lệ.
Cô gái đứng trước tượng Phật chiêm ngưỡng rất lâu,
bổng nhiên từ trên không trung có âm thanh vọng xuống: “Này hiếu nữ đang khóc
kia! Con không nên bi ai quá lắm. Ta sẽ chỉ chỗ sanh của mẹ con.” Vừa xong,
không còn nghe âm thanh nào khác. Cô gái cảm thấy rất phấn khởi, vui mừng chắp
tay hỏi vọng lên: “Vị thánh nào có lòng thương tưởng đến con như vậy! Từ khi mẹ
con mất đến nay, ngày đêm con thương nhớ vô vàn, nhưng không biết đi hỏi ai chỗ
đầu thai của mẹ con!”
Lúc đó, trên không lại có âm thanh vang lên: “Hiếu
nữ! Ta là Phật Giác Hoa Định Tự Tại Vương mà con đang đảnh lễ. Nhân vì thấy con
thương tưởng đến mẹ tha thiết, quá hơn người thường, cho nên ta đến bảo cho con
biết.”
Cô gái Bà la môn nghe âm thanh từ bi của đức Phật,
cảm động đến đỗi ngã quỵ trên mặt đất, giống như núi đổ. Những người chung
quanh bèn đỡ cô dậy, một lúc lâu sau mới tỉnh. Lúc đó, cô gái lại ngước mặt lên
không trung thưa rằng: “Nguyện Phật từ bi thương xót! Xin hãy cho biết mẹ con
sanh về chỗ nào. Hiện nay, mạng sống của con cũng chẳng còn bao lâu nữa. Xin
Phật từ bi thương xót!”
– Hiếu nữ! Con hãy an tâm. Sau khi cúng dường
xong, con hãy về nhà, ngồi ngay thẳng, niệm danh hiệu ta, liền có thể biết được
mẹ con sanh về chốn nào.
Cô gái cúng dường xong, tuân theo lời đức Phật,
bèn trở về nhà, dùng lòng hiếu thảo tha thiết nhớ mẹ, ngồi ngay ngắn, niệm danh
hiệu của đức Giác Hoa Định Tự Tại Vương Như Lai. Trải qua một ngày đêm, bổng
nhiên cảm thấy thân mình đến một bờ biển. Nước trong biển sôi sùng sục. Trên
mặt biển có nhiều ác thú, chó sắt, rắn sắt, v.v…, đang chạy tới lui, rượt đuổi
vô số nam nữ đang trồi hụp. Lại có những quỷ dạ xoa nhiều tay, nhiều mắt, nhiều
đầu, răng nanh chỉa ra như gươm, hành hạ tội nhân làm cho họ cực kỳ thống khổ!
Cảnh tượng hãi hùng, không ai dám nhìn lâu. Đang lúc cô gái chứng kiến cảnh
tượng khủng khiếp xảy ra, bổng có một quỷ vương tên là Vô Độc đến gần cung kính
vái chào: “Thánh nữ! Cô vì cớ gì mà đến nơi này?”
Cô gái cảm thấy rất kỳ quái, bèn hỏi quỷ vương:
“Xin hỏi đây là chốn nào?”
– Đây là tầng biển thứ nhất ở phía tây núi Đại
Thiết Vi.
– Nghe nói trong núi Thiết Vi có địa ngục, điều
này có đúng không?
– Dạ đúng như thế!
– Nếu vậy, tại sao hiện nay tôi lại đến đuợc chốn
này?
– Có hai nguyên nhân đến được địa ngục. Nếu không
nhờ uy đức thần lực của chư Phật Bồ tát, thì phải do ác nghiệp lực chiêu cảm.
Ngoài ra, không cách nào đến được chốn này.
– Nước trong biển tại sao lại sôi sùng sục? Những
kẻ kia vì cớ gì mà bị ác thú rượt đuổi như vậy?
– Đây là những chúng sanh tạo ác ở cõi Nam Diêm
Phù Đề, vừa mới chết trong vòng bốn mươi chín ngày, không có bà con thân thuộc
tu tập công đức để cứu vớt khổ nạn cho họ. Bọn họ lúc sống cũng không tích tập
thiện nhân, căn cứ vào những ác nghiệp mà họ đã tạo, chiêu cảm quả báo địa
ngục, tự nhiên trước tiên phải đến biển này. Tại phía đông biển này, cách đây
khoảng mười vạn do tuần, lại có một biển nữa, những điều thống khổ phải chịu
lại còn gấp bội. Qua phía đông nữa, lại có một biển, sự khổ ở đó lại tăng gấp
bội. Đây gọi là nghiệp hải, do thân, khẩu, ý tạo nghiệp ác chiêu cảm.
– Như vậy, địa ngục còn ở nơi nào nữa?
– Địa ngục ở trong ba biển vừa nói. Mỗi biển đều
có trăm ngàn đại địa ngục khác nhau. Trong mỗi đại địa ngục có mười tám đại địa
ngục, hình phạt thống khổ nhất, lại có năm trăm trung địa ngục và trăm ngàn
tiểu địa ngục. Trong mỗi ngục đều có vô lượng sự thống khổ.
– Mẹ tôi mới chết chưa được bao lâu, không rõ thần
hồn hiện ở chốn nào?
– Thánh nữ! Mẹ cô tên họ là gì?
– Cha mẹ tôi dòng dõi Bà la môn. Cha tôi tên Thi
La Thiện Hiện, mẹ tôi tên Duyệt Đế Lợi.
Vô Độc nghe đến tên Duyệt Đế Lợi, bèn vội chắp tay
thưa: “Thánh nữ! Xin cô hãy an tâm trở về, không cần phải lo lắng nữa. Tội nhân
Duyệt Đế Lợi đã được sanh lên trời ba ngày rồi. Nghe nói nhờ cô tu phước cúng
dường chùa tháp thờ đức Phật Giác Hoa Định Tự Tại Vương. Ngày hôm đó không
những bà ấy được thoát khổ, mà nhiều tội nhân trong địa ngục cũng được sanh lên
trời ».
Vô Độc nói xong, bèn chắp tay cáo từ. Cô gái Bà la
môn dường như tỉnh mộng. Nhớ lại câu chuyện trong giấc chiêm bao, bèn đến trước
tháp thờ đức Phật Giác Hoa Định Tự Tại Vương, thành kính phát nguyện: « Nguyện
cho đến cùng tận đời vị lai, con sẽ thiết lập mọi phương tiện, cứu độ tất cả
tội khổ chúng sanh đều được giải thoát ». Sau khi phát nguyện, cô ta bèn
chuyên tâm tinh tiến tu tập phước đức. Người con gái ấy chính là một tiền thân
của đức Bồ Tát Địa Tạng. Còn quỷ vương Vô Độc là tiền thân của Bồ Tát Tài Thủ.
Bài học: Bồ Tát Địa Tạng chính là biểu tượng của lòng đại bi,
ngài có đại nguyện cứu khổ tội nhân trong địa ngục : « Địa ngục chưa
trống không, ta quyết không thành Phật ! ». Nhiều tiền thân của ngài
đều thể hiện lòng hiếu thảo rất lớn. Đó là tấm gương mà người con Phật cần noi
theo. Theo truyền thuyết, ngài cũng thường bảo hộ trẻ nhỏ, và các bà mẹ khi
sanh nở.
(Nguồn: Những mẩu chuyện PG dành cho thiếu nhi - tập 2 - Đức Kiên)